Hiếm muộn do viêm tắc dính tử cung, vòi trứng, sau 6 năm tôi đã có con.**

6 năm ròng rã trải qua nhiều gian nan, nếm trải và trả giá bằng bao nhiêu nước mắt cay đắng, tủi hờn và mệt mỏi. Cuối cùng, người phụ nữ tưởng chừng như vô sinh hiếm muộn ấy đã vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi con yêu đã đến với gia đình chị.

Bước đến cổng căn nhà nhỏ thuộc xã Hà Long, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa, chúng tôi đã nghe tiếng khóc “Oe! Oe! …” của trẻ nhỏ. Chị Loan chào đón chúng tôi bằng khuôn mặt rạng rỡ và chia sẻ:“ bé đang ngái ngủ nên hờn đấy chị ạ, em đang nhờ bà ru bé …!”

Gian nan hành trình chữa vô sinh hiếm muộn

Rồi chị kể chúng tôi nghe về hành trình chữa vô sinh hiếm muộn đầy gian nan của mình. Năm 25 tuổi, chị lập gia đình trong niềm hân hoan chúc phúc của gia đình hai bên. Vợ chồng cũng chuẩn bị thật chu đáo để đón đứa con đầu lòng. Thế rồi thả 1 tháng, 2 tháng, ba tháng… Rồi 1 năm vẫn chẳng có tin vui. Chị kể lại: “Nhớ lại lần đầu tiên đi khám, tôi đã hỏi chồng mình: Nếu là lỗi tại em thì sao? anh đã trả lời với tôi rằng: Y học giờ phát triển lắm, không sao cả, em đừng lo. Khi cầm kết quả trên tay, là do tôi thật. Bác sỹ kết luận tôi bị viêm tắc dính tử cung, vòi trứng và được chỉ định mổ thông. Lúc đó, nước mắt tôi cứ nhòe đi, anh động viên an ủi: Thông vòi trứng xong rồi, mình lại có con nhanh thôi, em đừng buồn…” Lời an ủi của anh đã giúp chị thoải mái hơn rất nhiều, hai vợ chồng lạc quan tin tưởng, vậy mà thả 1 năm, rồi 2 năm ròng vẫn chẳng có tin vui.

Đến lúc này rồi thì ai mách ở đâu có thầy chữa là uy tín, là mát tay thì hai vợ chồng đều tìm đến. “Hơn 6 năm đi biết bao nhiêu là ông thầy, mấy trăm thang thuốc bắc tôi đều uống hết. Không thể kể hết những tốn kém và nhọc nhằn, mệt mỏi của cả vợ chồng. Vậy mà, con yêu vẫn chẳng đến ….” Chị Loan thổ lộ.

Lấy chồng nhiều năm, chạy chữa nhiều rồi mà chẳng có kết quả, chị Loan luôn cảm thấy buồn tủi và lo lắng. Có người còn ác ý bảo hẳn chị: “Mày ăn ở thế nào mà mãi không có con…” Mẹ chồng thì bóng gió mỗi sáng trước khi chị đi làm “ Đẹp thì để làm gì khi không biết đẻ…” Những lúc đó chị lại bước đi thật nhanh, gạt hai hàng nước mắt đang rơi…

Em dâu chị sắp cưới có bầu, cả nhà vui mừng khôn xiết. Có bà họ hàng còn nói vọng vào chỉ để chị nghe: “Ôi giời, có trước thế lại hay, chứ lấy về rồi mới biết là “tịt“ thì khác gì lừa con nhà người ta”… nghe đến đây lòng tôi đau nhói, ngồi tủi thân khóc một mình. Chồng nghe thấy vậy vội ra an ủi, lau nước mắt cho tôi. Anh luôn là bờ vai vững chắc để mỗi khi mệt mỏi tôi có thể dựa vào…” Chị Loan chia sẻ.

Ánh sáng đã đến với người phụ nữ hiếm muộn

Chị Loan rất thích đi làm từ thiện, mỗi lần đi như vậy chị lại thấy lòng mình nhẹ nhõm và an yên. Trong một lần đi từ thiện cho đồng bào miền trung bị lũ lụt. Chị gặp một người bạn trong đoàn, chị có chia sẻ về tình cảnh của mình thì được người bạn mách nên sử dụng Linh Tự Đan xem sao. Người bạn đó có chia sẻ bản thân cũng bị hiếm muộn, đi thăm khám tại BV Phụ Sản Hà Nội thì được bác sỹ kê cho sử dụng thuốc này. Người bạn đó còn nói “Vợ chồng tớ còn 4 hộp nữa không dùng đến, nếu đằng ấy muốn sử dụng thì tớ tặng lấy may nhé!…”

Chẳng hiểu sao lúc đó chị Loan thấy có một niềm tin rất mãnh liệt, về khoe ngay với chồng về 4 hộp thuốc được người bạn tặng. Tìm hiểu thêm về sản phẩm thấy cơ chế rất hay là cả anh và chị cùng sử dụng để hỗ trợ cho nhau. Mình kém thì chồng phải thật khỏe để khả năng thụ thai cao hơn. Có bệnh nhân hiếm muộn tới 10 năm sử dụng Linh Tự Đan đã có con nên hai vợ chồng đã rất hy vọng và quyết định sử dụng. Để anh nhà không quên uống thuốc, chị Loan còn đặt hẳn lịch hẹn lên điện thoại của chồng.

“ Tròn 4 tháng 8 ngày hai vợ chồng đều đặn sử dụng Linh Tự Đan và tháng đó tôi thấy chậm kinh. Tôi hồi hộp lắm và mua que về thử… HAI VẠCH… Niềm hạnh phúc trào dâng, tôi đưa anh xem, anh cười và ôm ghì lấy tôi. Anh điện cho bố mẹ báo tin mừng, nhìn mặt anh hào hứng như một đứa trẻ mà tôi thấy vui làm sao, thầm cảm ơn ông trời đã thương mình, tôi cảm thấy cuộc đời mình thật ý nghĩa và đáng sống hơn bao giờ hết…”

“ Nhìn lại cuộc hành trình tìm con đầy gian nan, tôi lại cảm ơn anh rất nhiều. Anh đã luôn ở bên, an ủi động viên tôi. Mỗi lần nhìn anh chơi đùa với bé Tun, tôi thấy thật hạnh phúc, cảm ơn cuộc đời đã cho tôi món quà vô giá này. Tôi cũng mong câu chuyện của mình có thể là động lực cho những bạn đang chật vật chờ con yêu đến với gia đình mình mà chưa thấy…” Chị Loan chia sẻ.